Mỗi sáng sớm, khi bạn mở cửa...

Buổi sáng

Buổi sáng

Ban quản trị website xin đang tải bài văn của học sinh Huỳnh Thị Ngọc Ánh lớp 12A1 do thầy Bùi Văn Quảng cung cấp.



Đề văn: Mỗi sáng sớm, khi bạn  mở cửa…
Bài làm
      
    Nếu ai đó hỏi tôi rằng:“Bạn làm gì vào mỗi buổi sớm mai?”.Tôi sẽ trả lời với họ rằng : “Tôi thức dậy và mở cửa…”.Có thể người kia sẽ nói: “Ồ! mở cửa ư!” Bạn sẽ nghĩ tôi nói gì?: “Đúng vậy!”
     Mỗi sáng sớm, khi tôi mở cửa, tôi ngửa mình đón ánh nắng mai, cảm nhận được mùi hương của gió sớm,để trải lòng mình với cuộc sống thiết tha.
     Mỗi buổi sáng, khi tôi mở cửa, tôi hòa mình với nhịp thở quê hương, để tim tôi hòa với tổ quốc, để thêm yêu cuộc sống tươi đẹp này.
     Mỗi buổi sáng, khi vừa mở cửa, tôi lắng nghe được tiếng chim kêu, có một chút xao động trong lòng khi hồi ức một tuổi thơ êm đềm.
     
     Nhớ ngày ấy…

Mỗi sáng sớm, khi tôi mở cửa, tiếng gà con lục đục trên sân, mẹ bảo tôi: “Con cho gà ăn nhé!”, tôi vui cười: “Thưa mẹ! con vâng”.
Sớm ngày ấy, khi tôi mở cửa, ánh mắt hiền trìu mến ngắm nhìn tôi, mẹ đã đợi tôi thức giấc, chuẩn bị cho tôi cặp sách đến trường.
Nhớ ngày ấy, khi tôi mở cửa, chạy lon ton theo mẹ trên cánh đồng, để tắm giọt sương còn đọng trên lá, để đón mặt trời mọc trên những cánh đồng xa.
Những ngày ấy, khi tôi mở cửa, đầy những yêu thương của tuổi thơ. Và dần dần tôi chợt nhận biết, ngày qua ngày cánh cửa ấy đã già đi. Và theo dòng thời gian, tôi khôn lớn, cánh cửa tuổi thơ đành khép lại sau lưng.

     Để rồi…

Sớm hôm qua, khi tôi mở cửa, bao kí ức chợt ùa về vây quanh. Tia nắng ấm nhẹ vuốt ve đôi má, để trong tôi, cảm giác lại bồi hồi.
Ngày hôm qua, khi tôi mở cửa, hình ảnh bà chợt hiện về trong kí ức, khuôn mặt bà với nụ cười hiền dịu, âu yếm tôi suốt những ngày bé thơ.
Ngày hôm qua, khi tôi mở cửa, chiếc xe đạp của ba đã cũ đi nhiều. Tóc của ba lấm tấm nhiều sợi bạc.Tôi nghẹn ngào: “Yêu ba quá,ba ơi!”.
Ngày hôm qua, khi tôi mở cửa, hồi tưởng về những ngày còn ấu thơ. Với trận đòn không đau nhưng con đã khóc, mẹ vỗ về: “Thôi, nín đi con!”. Và …với chiếc xe đạp cũ già theo năm tháng, hai ba con cùng đèo nhau đến trường, con đường mòn dẫn lối chiếc xe ba. Tôi chợt nhớ… nụ cười trên đôi môi của mẹ, mỗi lần tôi khoe: “Con được điểm mười. Tôi lại nhớ sự nhọc nhằn trên vầng dương của bố, để cho con luôn nghịch ngợm, rong chơi.Với cánh diều vi vu trước gió, chứa bao yêu thương ước mơ đời tôi.
Ngày hôm qua, tôi nghĩ về ngày xưa ấy.
Ngày hôm nay, tôi lại nghĩ về ngày hôm qua.

     Và ngày hôm nay,…

     Sớm hôm nay, khi tôi mở cửa, rọi vào gương tôi đã lớn thế này ư? Ngoảnh lại nhìn thấy bóng mẹ dưới bếp, vội thổi cơm để kịp bữa cho tôi. Thấy dáng ba gầy gò trên bãi cỏ triền đê… gặt mùa xanh để bò no bữa. Bất chợt… tôi bồi hồi, nặng trĩu: công mẹ cha núi Thái Sơn nào bằng…
      Ngày hôm nay, khi tôi mở cửa, tiếng thằng bạn thân: “Ánh ơi đi học”.Tôi vội vàng: “Ừ,chờ tui tí nha!”. Thế rồi…cùng thằng bạn và lũ nhỏ trong xóm, chúng tôi vui như ngày hội đến trường.
      Ngày hôm nay, khi tôi mở cửa, tôi đến trường gặp bạn, gặp thầy cô. Những người đã bao năm giúp tôi đèn sách, để mai đây chia tay nhé mái trường.
      Ngày hôm nay, tôi mở cửa, mình đã lớn thật sự rồi. Tôi cảm thấy thời gian trôi nhanh quá, đã đến lúc chú chim non kia phải tự cất cánh bay đi.
      Ngày hôm nay, tôi mở cửa, tôi đã là một nữ sinh lớp mười hai rồi đấy. Tôi đã biết làm duyên, e lệ rồi. Trái tim tôi cũng đã biết rung động trước những thời khắc của cuộc sống. Bao nhiêu kế hoạch vạch ra trước mắt tôi.Tôi sẽ phải vượt qua một năm học cuối cấp, trải qua những kì thi đầy thử thách và khó khăn. Tuy vậy, tôi vẫn không nản lòng, vì đó chỉ mới là ngày hôm nay. Ngày hôm nay chỉ mới là sự bắt đầu cho điều đó. Và tôi cần nỗ lực,cố gắng từ ngày hôm nay.
      Mỗi một ngày trôi qua là một ngày tôi thêm khôn lớn và nhận ra được nhiều điều. Cánh cửa mà tôi mở ra là những cánh cửa thời gian thần kì, là những cánh cửa tương lai mà tôi phải tự mở ra. Bước qua một cánh cửa là bước qua một quãng thời gian dài. Mỗi cánh cửa ấy như đang nhắc nhở tôi về những gì mình cần phải làm trong tương lai sắp tới. Vượt qua một chặng đường gian khổ để chạm tay vào một cánh cửa mới quả thật là khó khăn. Chạm tay vào cánh cửa ấy như là chạm tay vào mục tiêu tiếp theo của mình. Vượt qua được cánh cửa ấy tức là đã hoàn thành được mục tiêu. Cũng có thể đã chạm tay vào điều ước. Điều ước của tôi rất đơn giản nhưng cũng không dễ để thực hiện. Tôi ước, mỗi sớm mai khi thức dậy, tôi được nhìn thấy nụ cười sung sướng trên môi ba mẹ, tôi ước một mai ba mẹ sẽ không còn phải sống vất vả nữa. Sỡ dĩ tôi ước điều đó là bởi vì, mỗi buổi sáng khi tôi thức dậy, hình ảnh đầu tiên đập vào mắt tôi là sự lam lũ của ba mẹ. Tôi thấy thương ba mẹ lắm. Cả cuộc đời chỉ biết quanh quẩn làm lụng, “ngày tắt mặt tối” cũng chỉ để nuôi tôi và anh chị tôi khôn lớn. Tôi thương sao đôi vai trần của ba suốt ngày quằn quại trong cơn đau vì gánh vác vật nặng.Tôi thương sao đôi bàn tay của mẹ đã chai sần, rám nắng và cả những cơn đau buốt của mẹ khi trời trở lạnh.Tôi muốn mau chóng khép lại những cánh cửa ấy để bớt đi vất vả cho ba mẹ của tôi. Tôi cũng muốn mau chóng vượt qua những cánh cửa đang chờ đợi tôi để san sẻ bớt bao nỗi phiền muộn của bao người xung quanh tôi: gia đình, thầy cô, bạn bè,….Có thể những cánh cửa kia chỉ là sự khởi đầu giành cho tôi mà thôi. Đến một lúc nào đó,cánh cửa thực sự, cái đích cuối cùng của tôi sẽ được mở ra.Và có thể một mai…
      Mỗi sáng sớm, khi tôi mở cửa, tôi sẽ thấy ba mẹ mình mỉm cười hạnh phúc, cùng nhau nhâm nhi một tách trà nóng và chào đón nắng mai.
      Mỗi sáng sớm, khi tôi mở cửa, tôi sẽ vững bước đi lên trong cuộc sống và tự tin đi trên con đường trải đầy hoa hồng. Tôi sẽ nói cảm ơn tất cả mọi người, gia đình, thầy cô, bạn bè,… đã giúp cho tôi có được thành quả như vậy.
      Mỗi sáng sớm, khi tôi mở cửa, tôi sẽ gặp được một người yêu mình hết lòng và sẽ sát cánh bên tôi trên mọi chặng đường về sau…
      Mỗi sáng sớm trong quá khứ, hiện tại và tương lai, khi tôi mở cửa là những gì tôi đã, đang và sẽ làm.
      Hãy thả lòng mình vào mỗi sáng sớm, mở cửa và tận hưởng những gì thiên nhiên và cuộc sống ban tặng. Dù sao thì mỗi một ngày mới vẫn là một ngày vui.Hãy thử mở cửa vào mỗi sáng sớm,bạn sẽ thấy mình như thế nào? Cánh cửa hôm nay mở ra sẽ như thế này,nhưng ngày mai khi mở ra sẽ khác đi.Vì vậy, tôi chỉ có thể nói: “Mỗi sáng sớm, khi bạn mở cửa, đó sẽ là sự khởi đầu cho một ngày vui”.
      Mỗi sáng sớm…mỗi sáng sớm…hãy mở cửa…
 
                                                                 Huỳnh Thị Ngọc Ánh
                                                       (Lớp 12A1 – Năm học 2012-2013)
Ý kiến của giáo viên: Cảm ơn em! Mỗi sáng sớm đã giúp thầy cố tìm cho mình những niềm vui đầy ý nghĩa của cuộc sống…nhưng cũng đừng quên những kỉ niệm buồn. Mong em sẽ mở được nhiều cánh cửa cuộc đời đang chờ đón em!