Hoài niệm.
- Thứ hai - 05/03/2012 22:24
- |In ra
- |Đóng cửa sổ này
Nhiều bài viết đã đuợc các em chăm chút, nắn nót ghi vào tập san. Trong quá trình cùng các em làm tập san, tôi đã viết một bài thơ có nhan đề “Hoài niệm” mà lời thơ chứa đầy những “nhan đề của bài báo” mà lớp của tôi đã viết trong những năm qua. Rất mong được sự đóng góp ý kiến của bạn đọc và ban biên tập để bài thơ “con cóc” của tôi hoàn thiện hơn. Xin chân thành cảm ơn.
HOÀI NIỆM
“Hoa đầu mùa” gửi tặng các em thơ.
Miền “Kí ức”chứa đầy kỉ niệm.
“Cõi lòng” này rộng mở với trời mơ.
“Bằng lăng tím” sáng thu trời tim tím.
“Bến đò ơi!” còn đợi khách sang sông.
“Nghĩa tình” ta “Thầm lặng” “Kí ức hồng”.
“Lối xưa”chiều bâng khuâng nỗi nhớ.
Khách xa rồi còn mãi ngóng trông.
“Ước mơ xanh”còn xanh thắm sân trường.
Hoa phượng hồng nhè nhẹ nỗi vấn vương.
Trao cho em “ Bút Hoa” còn thắm mực.
Gắng “Vươn lên” trên khắp ngã đường.
Lòng tôi bồi hồi “Hoài niệm” thuở xa xưa.
“Nhớ ơn” mãi những thầy cô giáo cũ.
Đã tưới tắm bông hoa vừa hé nụ.
Tôi vào đời còn nằng nặng âu lo.
Giờ đi lại trên con đường dạy học.
Lại lái đò đưa lữ khách sang sông.
Những đôi mắt tròn xoe “Tuổi ngọc”.
“Lưu bút hồng” vương vấn ta không?
Những đêm trắng lòng ta bật khóc.
Cả cuộc đời là một cuộc “Tri ân”.
Đêm nguyện cầu có bao giờ tự hỏi:
Dòng sữa nào nuôi nấng ta thành nhân?
“Học trò ơi” những người khách sang sông.
Hãy nhớ mãi ơn đời nuôi ta sống.
Rời xa bến ngoảnh đầu nhìn lại.
Chặng đường dài, ta đã vượt qua sao ?
“Hoa đầu mùa” gửi tặng các em thơ.
Miền “Kí ức”chứa đầy kỉ niệm.
“Cõi lòng” này rộng mở với trời mơ.
“Bằng lăng tím” sáng thu trời tim tím.
“Bến đò ơi!” còn đợi khách sang sông.
“Nghĩa tình” ta “Thầm lặng” “Kí ức hồng”.
“Lối xưa”chiều bâng khuâng nỗi nhớ.
Khách xa rồi còn mãi ngóng trông.
“Ước mơ xanh”còn xanh thắm sân trường.
Hoa phượng hồng nhè nhẹ nỗi vấn vương.
Trao cho em “ Bút Hoa” còn thắm mực.
Gắng “Vươn lên” trên khắp ngã đường.
Lòng tôi bồi hồi “Hoài niệm” thuở xa xưa.
“Nhớ ơn” mãi những thầy cô giáo cũ.
Đã tưới tắm bông hoa vừa hé nụ.
Tôi vào đời còn nằng nặng âu lo.
Giờ đi lại trên con đường dạy học.
Lại lái đò đưa lữ khách sang sông.
Những đôi mắt tròn xoe “Tuổi ngọc”.
“Lưu bút hồng” vương vấn ta không?
Những đêm trắng lòng ta bật khóc.
Cả cuộc đời là một cuộc “Tri ân”.
Đêm nguyện cầu có bao giờ tự hỏi:
Dòng sữa nào nuôi nấng ta thành nhân?
“Học trò ơi” những người khách sang sông.
Hãy nhớ mãi ơn đời nuôi ta sống.
Rời xa bến ngoảnh đầu nhìn lại.
Chặng đường dài, ta đã vượt qua sao ?