14:14 ICT Thứ sáu, 29/03/2024

DANH MỤC

Thống kê truy cập

Đang truy cậpĐang truy cập : 178


Hôm nayHôm nay : 19319

Tháng hiện tạiTháng hiện tại : 557615

Tổng lượt truy cậpTổng lượt truy cập : 25921465

Liên kết Website

Phần mềm In.Test
Violympic
Kết quả học tập
IOE
Bộ GD-ĐT
Giáo án điện tử
UBND tỉnh
Sở GD-ĐT Quảng Ngãi

Tin mới nhất

Trang nhất » Tin Tức » Đoàn Thanh niên » Viết về Mẹ

LMS TN2
26-3

Tình mẹ

Thứ năm - 06/11/2014 08:24
Tình mẹ

Tình mẹ

Đoàn trường tiếp tục giới thiệu những bài viết đạt giải trong cuộc thi "Viết về Mẹ". Sau đây là bài viết của học sinh Nguyễn Thị Như Quỳnh - Lớp 10A. Bài viết đạt giải khuyến khích.





    Mỗi người chúng ta ai cũng có mẹ. Tiếng mẹ nghe sao ấm áp và hiền dịu đến thế. Nghe đến tiếng “mẹ” chúng ta tìm thấy được sự bình yên,thanh thản,tìm thấy được một bến đỗ an toàn trong tâm hồn mình. Có một số người cho rằng:“ những ai sinh ra ta mới được gọi là mẹ”,nhưng tôi thì không hoàn toàn đồng ý với suy nghĩ này. Đối với riêng tôi,khi nhắc đến tiếng “mẹ” tôi phải nói một điều rằng “những” người mẹ của tôi thật đặc biệt và tuyệt vời.
    Mẹ mất khi tôi còn rất bé. Thông qua lời kể của bà,tôi chỉ có thể gặp mẹ trong trí tưởng tượng của mình. Khi nhắc đến mẹ tôi,bà chỉ biết nói đúng một từ “tuyệt vời”. Bà kể cho tôi nghe chuyện năm ấy. Khi mẹ mang thai tôi,thật không may đã xảy ra một chuyện chẳng lành,thai nhi gặp một số vấn đề nên bắt buộc phải bỏ đi,nếu không thì khi sinh ra em bé hoặc mẹ sẽ chết. Tuy biết vậy nhưng mẹ vẫn cương quyết không chịu từ bỏ. Mẹ vẫn nuôi hi vọng,mong rằng ngày mai kia sẽ được mẹ tròn con vuông. Nhưng may mắn đã không mỉm cười với mẹ. Đêm hôm ấy_cái đêm định mệnh của mẹ và cũng là của tôi. Ngay lúc tôi cất tiếng khóc chào đời cũng là lúc mẹ tạm biệt nơi đây để bước sang thế giới bên kia. Mẹ đã đánh đổi cả tính mạng của mình để ban cho tôi sự sống. Bà tôi nói,khi sinh tôi ra,mẹ như đã hoàn thành được một điều ước to lớn. Mẹ ra đi một cách thanh thản cùng với nụ cười trên đôi môi hồng nhạt. Màu hồng ấy như báo hiệu cho một sự sống mới bắt đầu. Đúng như vậy,mẹ đã khép lại cuộc sống của mình để mở ra một cuộc sống mới cho tôi. Bây giờ,tôi mới hiểu được rằng tại sao bà lại nói mẹ tôi là một người phụ nữ tuyệt vời.
     Sau khi mẹ mất,bố suy sụp hẳn,bố không còn thiết tha với mọi thứ xung quanh ngoại trừ tôi. Dường như bố bỏ bê mọi công việc,chỉ dành thời gian để ngắm nhìn và chăm sóc tôi. Chắc có lẽ,bố tìm thấy bóng hình mẹ trong tôi. Và tôi cũng hiểu được tình yêu mà bố giành cho mẹ to lớn đến nhường nào,tình cảm ấy không một từ ngữ nào có thể diễn tả được.
     Thời gian cứ trôi theo nhịp sống,ngày qua ngày bố con tôi nương tựa nhau mà sống. Thấm thoát đã hơn sáu năm kể từ ngày mẹ mất,sau quãng thời gian dài này bố tôi cũng đã quen với việc không có mẹ bên cạnh. Bố đã đi làm như trước nhưng tôi chưa bao giờ nhìn thấy nụ cười trên khuôn mặt hao gầy của bố. Bà tôi thấy bố cứ mãi như vậy rất xót lòng. Bà khuyên bố nên tái hôn với một người khác để tiện bề chăm nôm,quán xuyến chuyện gia đình,nhưng bố chỉ thở dài và đáp: “vâng,thưa mẹ!”.
      Rồi thế là đến một ngày,có một người phụ nữ xuất hiện thay đổi cuộc đời của bố. Tôi không biết lí do hai người họ quen nhau,nhưng dường như cô ấy đã đánh thức cho ánh sáng niềm tin trong bố tôi bừng dậy. Bố đã cười,một nụ cười khiến con người ta phải say đắm. Được nhìn thấy bố vui vẻ như vậy tôi rất hạnh phúc. Tôi cũng muốn cô ấy có thể thay mẹ chăm sóc và đem đến hạnh phúc cho bố. Nhưng…. lấn át ngay cái suy nghĩ ấy là một nỗi sợ hãi,lo lắng bao trùm lấy tôi. Tôi sợ sau khi cô ấy đã trở thành vợ của bố rồi sẽ không còn tốt như lúc này,có khi nào cô ta sẽ đánh đập,chửi mắng mình không nhỉ ? Những suy nghĩ ấy cứ quanh quẩn trong đầu tôi.
                           “ Mấy đời bánh đúc có xương
                      Mấy đời mẹ ghẻ mà thương con chồng”
Câu nói ấy cứ ám ảnh tôi mãi. Nhưng không thay đổi được gì,cô ấy và bố đã cưới nhau. Có đôi lúc tôi cũng muốn tiếp xúc,hòa đồng và yêu thương cô ấy thử một lần nhưng có cái gì đó không cho phép tôi làm như vậy. Dường như lí trí và trái tim tôi không thể hòa thành một,sự mâu thuẫn giữa chúng càng làm tôi mệt mỏi,chán ghét mọi thứ. Trong lòng tôi luôn có một mối nghi ngờ đối với cô ấy. Hình như bố đã đọc được suy nghĩ của tôi,bố khuyên:
  - Dù sao cô ấy cũng đã ở cùng nhà với chúng ta rồi,con nên tìm hiểu nhiều hơn về cô ấy. Bố nghĩ tốt hơn thì con hãy cố gắng quen dần với việc gọi là mẹ hay dì cũng được.
Nhưng tôi thật sự không muốn như vậy,mỗi lần nói chuyện tôi đều nói trống không,chẳng có chút lễ nghĩa nào. Tôi mặc kệ mọi sự quan tâm,lo lắng của cô ấy giành cho mình,vẫn cứ xem cô như người dưng. Mỗi lần gặp cô ấy tôi luôn tỏ thái độ khó chịu, vậy mà cô ấy vẫn luôn tươi cười.  Thậm chí có những lúc tôi không thể kìm chế được cảm xúc của bản thân mà đã vô ý xúc phạm đến cô,cô ấy cũng bỏ qua,không trách,cũng chẳng mắng tôi tiếng nào mà chỉ đợi đến khi tôi bình tĩnh,cô ấy mới có những lời góp ý nhỏ nhẹ. Bỗng dưng,tôi cảm thấy hổ thẹn với chính mình.
      Một hôm,tôi đã gây ra một việc làm không thể chấp nhận được,chỉ vì mâu thuẫn với bạn mà tôi đã vô tình đẩy bạn ngã xuống cầu thang,làm bạn ấy bị chấn thương ở đầu và phải đi cấp cứu. Lúc đó,ai ai cũng trách mắng,xa lánh tôi. Đầu óc tôi như quay cuồng với những câu nói cay độc của mọi người,tôi chỉ còn biết ngồi ở một góc tường và khóc. Bất chợt! tôi cảm nhận được sự mềm mại của đôi bàn tay ai đó đang vuốt ve mái tóc mình. Ngước mặt lên tôi bắt gặp một nụ cười quen thuộc của cô ấy,cô nhìn tôi bằng ánh mắt âu yếm như muốn ôm lấy tôi. Vì quá xúc động,tôi không chút ngần ngại,tôi nép vào lòng cô để đón nhận sự che chở,hơi ấm nồng nàn như một người mẹ thật sự.
              - Mẹ ơi! Con không cố ý mà! (Tôi nói trong tiếng nấc nghẹn ngào)
              - Không sao đâu con,có mẹ ở đây rồi,con đừng lo,nín đi!
Tiếng nói nhẹ nhàng của cô ấy thủ thỉ bên tai làm tôi cảm thấy đỡ tủi thân. Một lát sau,khi đã bình tĩnh,tôi bất giác nhận ra trong một phút yếu mềm của lòng mình tôi đã gọi cô là mẹ.

   Thời gian vẫn cứ trôi theo nhịp tháng ngày,tôi đã xem cô ấy là người mẹ thật sự của mình. Qua câu chuyện này tôi muốn gửi đến cho các bạn một thông điệp: “Hãy mở rộng trái tim mình để yêu thương”.  Bạn hãy đến với họ bằng cả tấm lòng rồi bạn cũng sẽ nhận được tình cảm chân thành từ họ. Và các bạn nên nhớ rằng không phải chỉ có những người sinh ra ta mới là mẹ mà cả những người nuôi nấng,dạy dỗ ta cũng chính là mẹ. Chúng ta hãy luôn yêu thương và biết ơn cuộc đời đã đem lại cho ta những người mẹ tuyệt vời như vậy. Với tình yêu vô bờ bến không bao giờ thay đổi,mẹ luôn dõi theo bước đường chúng ta đi. Mẹ là người chắp cánh cho những ước mơ của chúng ta bay cao và bay xa. Dù là trong những năm tháng đầu đời của chúng ta hay những năm cuối đời của mẹ,không ai làm việc đó hoàn hảo hơn mẹ. Không tình yêu nào cao diệu hơn “tình mẹ”!






Tác giả bài viết: Nguyễn Thị Như Quỳnh

Nguồn tin: Đoàn trường TN2

Tổng số điểm của bài viết là: 2 trong 2 đánh giá
Click để đánh giá bài viết

Những tin cũ hơn

 

Đăng nhập thành viên

Thăm dò ý kiến

Bạn quan tâm điều gì ở Website này?

Đọc Tin tức.

Sử dụng các tiện ích tra cứu.

Đọc các thông báo mới.

Xem hình ảnh.

Tất cả các ý trên.

Thư viện ảnh

 6 Ảnh | 6326 Lần xem
 9 Ảnh | 7783 Lần xem