ĐÀ LẠT MƠ
Đà Lạt trong tôi thời niên thiếu
Có còn gì ? Tóc đã hoa râm!
Ngày ấy chia tay anh đâu biết
Mãi mãi từ đây ta mất nhau!
Rồi có một lần trong giấc mơ
Mộng thấy em về kỷ niệm xưa…
Em ở đâu rồi sương khói buông
Có nghe tiếng gió buồn than thở?
Valleé D’amour rừng thông xanh
Vương vấn đâu đây hồ Đa Thiện.
Lảng đảng bóng chiều nước Xuân Hương,
Bên kia Thuỷ Tạ trắng con đường,
Ngọc Lan lặng lẽ trong chiều tím,
Palace êm đềm sương mênh mang…
Ông Đạo từ nay vắng bóng em,
Dù cho lớp lớp người qua lại,
Cô đơn cầu mãi đứng im lìm
Như còn ngóng đợi người yêu dấu!
Chim Yến thuở nào bay đi mất,
Để ta mong đợi đến bao giờ.
Trùng dương cách trở làm sao hỏi,
Em có khi nào nhớ ta chăng?
Có sợi nắng vàng vương tóc em
Mơn man đôi má đắm say tình
Hồng nhuốm hàng cây mọc ven đường
Mimosa rung rinh cành lá
Đồi Cù giờ này se se lạnh,
Anh biết tìm em ở phương nao?
Chỉ còn ký ức ngày xưa ấy.
Nào thấy em đâu sương xuống thêm!
Prenn nước chảy hoài không nghỉ
Datanla xưa dốc mịt mờ…
Thôi nhé em ơi ngày trở lại!
Chỉ còn ta thương nhớ khôn nguôi…
My An
11-2012