06:17 ICT Thứ tư, 04/12/2024

DANH MỤC

Thống kê truy cập

Đang truy cậpĐang truy cập : 172

Máy chủ tìm kiếm : 3

Khách viếng thăm : 169


Hôm nayHôm nay : 11229

Tháng hiện tạiTháng hiện tại : 81123

Tổng lượt truy cậpTổng lượt truy cập : 35281939

Liên kết Website

Phần mềm In.Test
Violympic
Kết quả học tập
IOE
Bộ GD-ĐT
Giáo án điện tử
UBND tỉnh
Sở GD-ĐT Quảng Ngãi

Tin mới nhất

Trang nhất » Tin Tức » Đoàn Thanh niên » Viết về Mẹ

LMS TN2
40 nam

Viết về Mẹ

Thứ sáu - 24/10/2014 22:15
Viết về Mẹ

Viết về Mẹ

Đoàn trường tiếp tục giới thiệu các bài viết đạt giải trong cuộc thi "Viết về mẹ". Trong số này Đoàn trường giới thiệu bài viết của học sinh Nguyễn Đình Vy Linh - Lớp 11B (Bài viết đạt giải nhì)






             Trong cuộc sống của mỗi con người, được sống trong vòng tay yêu thương của bố mẹ là một niềm hạnh phúc lớn lao nhất. Và tôi- một cô bé không may mắn như bao người khác, tôi sinh ra trong một gia đình thiếu đi hơi ấm tình thương của bố. Nhưng không vì lẽ đó tôi mặc cảm với cuộc sống này, tôi vẫn luôn tự tin vững bước vì bên tôi còn có mẹ. Một người mẹ tuyệt vời, gánh nặng lưng còng nuôi tôi khôn lớn ròng rã mười bảy năm trời.
             Đã ba mươi sáu mùa xuân trôi qua ,trải nghiệm bao sóng gió của cuộc đời, nhưng sao không làm thay đổi nụ cười ấm áp trên đôi môi hồng hào, chúm chím ấy của mẹ. Thương lắm mẹ ơi những nụ cười gắng gượng! Vẫn đôi mắt ấy, đôi mắt long lanh huyền dịu với cái nhìn xa căm. Có lẽ một quá khứ đau buồn đã để lại nỗi đau có thể nhìn thấy được chỉ qua ánh mắt chăng?
            Cuộc đời của mẹ như một vết xe đổ, con sẽ không bao giờ bước trên con đường mòn ấy để đi đâu mẹ ạ! Cũng chỉ vì mẹ lầm đường lạc bước để rồi sinh tôi ra như một gánh nặng của cuộc đời mình. Mặt cho tiếng đời mỉa mai, một thân một mình mẹ nuôi tôi khôn lớn. Vậy mà  đôi khi tôi cũng đâu nào hay biết. Tôi chưa một lần nghĩ đến mẹ đã hi sinh cho tôi những gì?
             Để đến ngày hôm nay tôi vỡ òa vì chợt nhận ra mẹ đã dành cho tôi cả cuộc đời mình. Nó quá lớn để một đứa con thờ ơ, bướng bĩnh như tôi có thể đáp trả hết được. Và tôi chỉ muốn nói với mẹ rằng: Mẹ vĩ đại lắm mẹ ơi! Gía như khi đó mẹ bỏ con đi thì cuộc sống của mẹ đâu  phải khổ như bây giờ. Còn đâu dãi dầu mưa nắng, bán mặt cho đất,bán lưng cho trời để kiếm từng đồng nuôi con. Tôi cảm thấy xót xa khi nhìn lại cuộc đời của mẹ sao bẽ bàng quá!
Quên sao được những ngày tháng thơ dại sống cùng mẹ trong căn nhà nhỏ. Mẹ đã dạy cho tôi biết bao điều hay lẽ phải. Làm sao đây, làm sao con có thể níu thời gian quay trở lại để con không làm điều gì để mẹ phải buồn. Con vẫn thường hay hát:
“Mẹ là những tiếng hát ấm ạp ru con khi đông lạnh về
Mẹ  là những ánh nắng lấp lánh đưa con đi trên đường quê”.
             Qủa đúng thật mẹ ạ! tất cả những ai được lớn lên trong vòng tay yêu thương của mẹ điều nhận thấy tình yêu của mẹ bao la rộng lớn vô cùng. Vẫn biết là vậy nhưng đã có ai thử một lần nhìn xuống đôi bàn chân của mẹ hay chưa. Nó nức nẻ chai sần vì năm tháng. Vì đâu? Chỉ vì đôi chân trải dài trên từng tất đất. Con nào đâu thấu hiểu được nỗi đau của một người con gái, lam lũ bươn chải không có một chỗ dựa vững chắc để nuôi con một mình. Để rồi những đêm con đứng nếp trong góc phòng bắt gặp mẹ đang mượn rượu để giải sầu. Đau đớn lắm mẹ ạ! Con chỉ biết từng ngày từng giờ cố gắng học tập để mẹ vui lòng. Cuộc sống không luôn là con đường màu hồng như con nghĩ. Cứ ngày qua ngày con chỉ được gặp mẹ vào lúc trời nhá nhem tối  mà thôi. Chỉ vì thì thời gian không cho phép. Mẹ có biết không vào những bữa trưa khi tan trường con không muốn về nhà vì con thấy cô đơn, trống trải lắm mẹ ạ! Một mình con lủi thủi bưng bát cơm trên tay mà nước mắt chảy ngược chảy xuôi khi nghĩ về mẹ, mẹ đang làm gì? Mẹ đã ăn gì chưa? Càng nghĩ con càng thương. Thương mẹ thì con mới có thêm động lực để sống và học tập. Bởi lẽ chỉ có một con đường duy nhất giải thoát bản thân con đó là con đường hoc tập
              Không nơi nào bình yên khi được sống bên mẹ.Cứ mỗi độ vu lan về tôi ngập tràn vui sướng cài lên áo một bông hoa hồng. Tôi vui vì bên  tôi còn có mẹ còn có một ánh sáng ấm áp soi đường mở lối trên từng bước chân. Mẹ mòn mỏi dõi theo tôi khi tôi vấp ngã mẹ lại nâng tôi dậy. Khi tôi lạc bước mẹ lại tha thứ dù cho tôi mang bao nhiêu lầm lỗi.
              Ai đã cùng khóc với con, ai đã cùng cười với con, ai đã đánh đòn con đến rứ máu nhưng rồi ai đã xoa dịu nỗi đau đó chỉ có thể là mẹ. Mẹ có nhớ chăng vào những đêm giá rét đôi bàn tay gầy gò của mẹ ôm con vào lòng xoa đầu con và bảo: Con gái của mẹ đã lớn rồi. Lớn thì sao hả mẹ con chỉ muốn mình mãi bé nhỏ để có thể ở bên mẹ, để có thể sà vào lòng mẹ nũng nịu mà thôi. Rồi mai đây một cánh cửa mới lại mở ra con phải làm xao khi phải sống xa mẹ. Xa cái hơi ấm mùa đông giá rét, xa lời ru dịu ngọt vào đêm đêm. Con có đủ can đảm để mẹ một mình đơn côi trong căn nhà nhỏ  này không? Và con muốn cho mẹ hiểu rằng:
“Con dù lớn vẫn là con của mẹ
Đi xuốt đời lòng mẹ vẫn theo con”.
              Mỗi con người chúng ta mang đạo làm con xin chớ nên hững hờ. Giờ mẹ vẫn còn đây, yêu thương mẹ, để một ngày mai muộn màng. Đừng để  khi nhìn vào tấm bia vô tri mà cảm thấy hối hận.
“Ai còn mẹ xin đừng làm mẹ khóc
Đừng để buồn lên mắt mẹ nghe không?”




Tác giả bài viết: Nguyễn Đình Vy Linh

Nguồn tin: Đoàn trường TN2

Tổng số điểm của bài viết là: 13 trong 4 đánh giá
Click để đánh giá bài viết

Những tin mới hơn

Những tin cũ hơn

 

Đăng nhập thành viên

Thăm dò ý kiến

Bạn quan tâm điều gì ở Website này?

Đọc Tin tức.

Sử dụng các tiện ích tra cứu.

Đọc các thông báo mới.

Xem hình ảnh.

Tất cả các ý trên.

Thư viện ảnh

 6 Ảnh | 6696 Lần xem
 9 Ảnh | 8269 Lần xem